Skip to main content

“Như bằng chứng cho cuộc sống của một người, hiện hữu đó cái chết. Bằng chứng này tồn tại như ngọn lửa, đốt tàn đau đớn cuộc sống một người đi. Nhưng dù một cuộc sống có tan thành cát bụi, thì thời gian vẫn tiếp tục trôi về phía trước.”
– Igor, Shin Megami Tensei Persona 3

Đôi khi khoảng cách giữa muốn tự tử và cái chết thật sự chỉ là một cuộc điện thoại. Nếu bạn có ý định tự gây tổn thương cho bản thân, sao bạn không thử gọi miễn phí đến đường dây nóng Ngày Mai. Thử nói chuyện với ai đó sẵn sàng lắng nghe xem. https://duongdaynongngaymai.vn/

Bây giờ là 12:00 giờ sáng. Và bạn muốn giết người.

Đây không phải lần đầu tiên ý định giết người ngang qua tâm trí bạn. Nhưng lần này nó ghé qua, dừng lại, và nhìn chằm chằm. Và người bạn muốn giết chính là bạn.

Tự tử là thế giới kết thúc cùng với bạn. Có lẽ khi đó mọi nỗi đau sẽ chấm dứt và những đêm dài sẽ không còn lắm mộng. Đôi khi cuộc sống đã đè nặng lên bạn. Đôi khi sức nặng làm bạn không thể gượng khỏi giường. Bạn đã trải qua những cơn bão nội tâm dữ dội, những cơn thinh lặng đáng sợ, và những cơn hoang mang liệu bạn có thể đứng dậy và tiếp tục chịu đựng một ngày nữa không?

Từ Latin memento mori được dịch là “nhớ rằng ngươi sẽ chết“. Nếu cuộc sống là ngắn ngủi và cái chết là vĩnh hằng, thì có gì sai khi rút ngắn hơn một chút cái ngắn ngủi lại và chạm đến sự vĩnh hằng nhanh hơn?

Không ai muốn chết. Nhưng từ muốn tự tử đến tận hưởng cuộc sống là một quãng đường xa. Bạn nói: “Tớ muốn chết”. Bạn bè phẫy tay: “Nói xàm, đời đẹp lắm, vui lên đi cậu”. Cách đó kém hiệu quả. Cách nói đó kém nhạy cảm đến mức tàn nhẫn. Cứ như họ mong chờ bạn có thể chuyển từ bóng tối sang ánh sáng nhanh như bật công tắc bóng đèn.

Thay vào đó, bạn có thể thử cách sau. Đây là cách tự tử hiệu quả mà tôi đã hoàn thiện sau những cơn bão áp lực thi cử trung học, đại học, thất tình, thất nghiệp, phá sản…Cách này sẽ đưa bạn qua những tầng suy nghĩ sau. Bạn nghĩ gì khi nghĩ về tự tử? Trong những đêm trắng, tôi đã nghĩ như thế này…

Tầng 1: Tự Tử Là Một Điều Rất Thật và Rất Khó

Không có con đường dễ dàng đến tự tử.

“Cái chết không phải là đối nghịch của sự sống, mà là một phần của nó.”

― Haruki Murakami, tập truyện ngắn

Suy nghĩ đầu tiên là về cách chết.

Tôi đủ thông minh hoặc đủ ngốc nghếch để nghiên cứu những cách chết hiệu quả nhất. Nếu đằng nào cũng chết thì tốt nhất là chọn một cách chết ít đau đớn nhất. Để lựa chọn, tôi mò sâu vào deep web (một người bình thường ĐỪNG nên bao giờ vào deep web).

Bạn có muốn vốc một đống thuốc ngủ và quằn quại 15 phút trước khi chết? Hay bạn muốn chân giẫy giụa tụt quần khi sợi dây thừng cứa hằn vào cổ? Xả thân banh xác chặn đường ray xe lửa? Thấm ngất thuốc trừ sâu bạn của người nông dân? Khỏa thân uống rượu đến vỡ mạch máu trong trời lạnh? Leo lên thọt tay vào trụ điện cao thế nguy hiểm chết người? Mổ bụng tự sát sổ ruột senpuku như samurai? Tẩm xăng tự thiêu nướng thịt người theo phong cách chị Hương Ga? Cứa cổ tay chảy máu chết ngất khi không khí trong não loãng dần đi? Nhảy cầu phá nát khung xương trước khi trương phềnh lềnh bềnh mặt nước vài ngày sau? Bắn một phát vào đầu với shotgun khẩu 12 bắt chước nhà văn Hemmingway (sau khi ông viết “chết không phải là thất bại”)?

Hướng dẫn chi tiết thì vô vàn kèm hình ảnh thực tế chẳng chút nên thơ. Sự thật hữu ích là không có con đường đến “giấc ngủ ngàn thu” nào “nhẹ như lông hồng” mà không đi qua nỗi đau thể xác lớn, cơn co giật thần kinh khó chịu, hay sự sợ hãi tột đỉnh.

Không có con đường dễ dàng đến tự tử

Những người bạn thành đạt và hạnh phúc tôi quen đều đã từng gõ cửa Thần Chết bằng nhiều cách. Một người tự tử sẽ thu hút những người tự tử khác nói về trải nghiệm của họ. Người phụ nữ du lịch tự do như gió viết sách bán chạy nhất đó? Phải, cô ấy từng sẵn sàng đâm đầu xuống đường ray ở Mĩ trong tuyệt vọng thất tình. Người anh Hàn Quốc host tôi tại Seoul, con trai út của một chaebol với doanh thu công ty bằng 10% GDP của Hàn Quốc, với nhân viên đếm trên 4 chữ số ư? Anh đã thắt cổ đâm xe cắt tay bất thành 5 lần suốt cuộc đời. “Khi bạn chạm đáy”, anh mỉm cười cụng ly với tôi, “thì bạn nhận ra bạn không phải là chính bạn nữa”.

Tự tử là một điều rất thật với tôi và với hàng triệu người khác. Vui buồn thất thường và cực kỳ nhạy cảm là một phần trong cài đặt gene của 1/5 dân số thế giới. Khi một gene có chức năng vận chuyển ngắn hơn bình thường thì nó sẽ có xu hướng hướng bạn đến trạng thái trầm cảm hay tự tử. Do vậy mỗi người sinh ra không phải ai cũng giống nhau về khả năng đối mặt với những thử thách của cuộc sống. Nó vừa là một ơn phước vừa là một lời nguyền.

Tầng 2: Tự Tử Là Công Thức Chế Tạo Bom Hủy Diệt Hàng Loạt

Công thức Bom Hủy Diệt Hàng Loạt: Tự Tử = Nỗi Đau x N

Anh bao nhiêu tuổi rồi?
Đủ già để biết cái chết trông như thế nào.
– Snake, Metal Gear Solid.

Suy nghĩ thứ hai là về người khác.

Tôi nghĩ đến những người đã làm sai với tôi. Những kẻ đã lừa dối, ăn cắp, và xâm phạm tôi. Tôi sẽ tàn phá họ như thế nào nếu gặp lại? Có thể tôi sẽ hành động thầm lặng như ninja đến gần họ và chặt chém đâm… Khi ngắm nghía 21 gr linh hồn lìa khỏi họ, lần đầu tiên trong năm, tôi mỉm cười…

Chuyện đó xảy ra thật à? Không. Tôi chỉ ghi tên họ vào sổ tay Death Note. Khắc ghi những người đã làm sai với mình và xem đó là nguồn động lực để nhanh hơn, mạnh hơn, giàu hơn. Bạn sẽ rửa được hận, sẽ ăn miếng trả miếng, rồi sau đó tìm thấy sức mạnh để trở thành bạn phiên bản tốt nhất. Cuộc trả thù vẻ vang.

Tôi cũng ghi tên cả những người thương mình và những người mình thương vào sổ tay Love Note. Thêm một người thương thì xóa một người ghét. Nếu cuộc sống là ngắn ngủi thì bạn chỉ có đủ thời gian và sự chú ý cho 150 mối quan hệ ý nghĩa trong cả đời. Những kẻ độc hại không xứng đáng với thời gian của bạn. Nuôi dưỡng hận thù với chúng là khổ dâm.

Công thức Bom Hủy Diệt Hàng Loạt: Tự Tử = Nỗi Đau x N

Vậy người bạn thương nghĩ gì về cái tự tử của bạn? Không ai là một hòn đảo. Cái chết của bạn không phải của riêng bạn. Cái chết của bạn là một công thức chế tạo Bom Tinh Thần = Nỗi Đau x N, với N là những người yêu thương bạn. Quả bom này có sức hủy diệt tinh thần hàng loạt, từ gia đình (sẽ tự trách móc), bạn bè (sẽ dằn vặt), người thương (sẽ đau khổ) đến cả người dưng (sẽ ám ảnh) khi bắt gặp xác chết của bạn. Kết quả chắc chắn của tự sát không phải là sự kết thúc đau khổ của bạn, mà là sự bắt đầu thảm họa của người khác.

Lão Tử từng nói: “Được yêu thương sâu sắc bởi ai đó sẽ cho bạn sức mạnh, trong khi yêu thương sâu sắc ai đó sẽ cho bạn dũng cảm”. Hệ thống genes di truyền của chúng ta áp đặt chúng ta, nhưng trong suốt cuộc đời, não bộ của chúng ta có thể tái lập trình nhờ những mối quan hệ tình cảm. Ngay cả khi bạn “cảm giác” mọi người đã bỏ rơi mình, bạn chắc chắn vẫn được ai đó yêu thương – và chắc chắn bạn xứng đáng được yêu thương và có thể yêu thương.

Tầng 3: Tái Định Nghĩa “Tự Tử”: Bạn Muốn Cái Gì Của Mình Chết Đi?

Câu hỏi trị-giá-7-tòa-tháp: Bạn muốn cái gì bên trong mình chết đi?

Cuộc sống không chỉ để truyền genes của bạn cho thế hệ sau. Chúng ta có thể để lại nhiều hơn là chỉ DNA.
– Metal Gear Solid 2

Suy nghĩ thứ ba, và có lẽ là suy nghĩ đáng sợ nhất, là suy nghĩ về chính mình.

Nếu một phần quả táo bị sâu mọt, bạn cắt bỏ phần đó đi hay vứt nguyên quả táo? Nếu bạn đang đau đớn, bạn cho một phần bên trong chết đi hay cho toàn bộ mình chết?

Câu hỏi trị-giá-7-tòa-tháp: Bạn muốn cái gì bên trong mình chết đi?

Tôi học câu hỏi trên từ tác giả James Altucher (một người đã từng muốn tự tử sau khi mất vài triệu USD và ly dị). Đặt đúng câu hỏi đã cho tôi hy vọng. Hy vọng sẽ đưa ta trở lại với cuộc sống và tiếp tục con đường của mình. Đây là những cái bên trong mình tôi muốn chết đi:

  • Tôi muốn chết đi nỗi cô đơn bị bỏ rơi mỗi đêm khi cô ấy chậm trả lời tin nhắn, khi hơn một tuần rồi cô ấy không nói “em yêu anh”, khi cô ấy không bao giờ gọi lại. Nỗi cô đơn như acid ăn mòn trái tim bạn.
  • Tôi muốn chết đi cơn ám ảnh bần cùng rằng tôi sẽ lại rỗng túi một lần nữa, chủ nợ kéo đến đập cửa, và mình phải muối mặt đi mượn tiền người thân với kỳ hạn trả ròng rả. Bất ổn tài chính gây mức căng thẳng cao hơn rất nhiều có tiền.
  • Tôi muốn chết đi sự hối tiếc về những quãng thời gian đã mất, những cơ hội đã bỏ qua, những dịp lười biếng nuông chiều bản thân suốt năm qua như thế.
  • Tôi muốn chết đi thói tọc mạch nuốt tin lá cải bàn tán chuyện đời tư của những người nổi tiếng chẳng liên quan gì đến mình.
  • Tôi muốn chết đi nỗi buồn sâu thẳm khi một người bạn thân không nói chuyện với mình nữa.
  • Tôi muốn chết đi cơn giận dữ với những kẻ đã bắt tay hợp tác kinh doanh rồi thất hứa rồi ăn cắp rồi bỏ trốn.
  • Tôi muốn chết đi cảm giác khó chịu khi sống cạnh những gã trai hàng xóm vô công rỗi nghề thô lỗ, những bà già lắm lời giáo điều, những mẹ bỉm sữa ngồi lê đôi mách, và những gã đàn ông nhậu nhẹt hát karaoke hiếp dâm lỗ tai.
  • Tôi muốn chết đi sự vật vã lương tâm khi phải marketing những sản phẩm mình không thích đến những đối tượng mình không quan tâm.
  • Tôi muốn chết đi cảm giác kém cỏi khi dự án không đạt deadline hoặc KPI hoặc bài viết bị tòa soạn từ chối hết lần này đến lần khác.
  • Tôi muốn chết đi tính nhút nhát ngại bước chân ra khỏi nhà, ngại nhận lời mời uống cafe, lạc lõng giữa những bữa tiệc ồn ào nhung nhúc người.
  • Tôi muốn chết đi nỗi xa cách giữa những thành viên chung máu nhưng tanh lòng và sự bất lực nhìn gia đình tan vỡ theo thời gian.
  • Tôi muốn chết đi cơn đau nhức mỏi vai mỗi sáng thức dậy dư chấn từ chấn thương giãn dây chằng vai.
  • Tôi muốn chết đi những sợi tóc sớm chuyển bạc lo âu ngay ở tuổi đuôi mươi.
  • Tôi muốn chết đi cơn ái kỷ suốt ngày mân mê điện thoại đăng status giả vờ sâu sắc và đăng hình câu like trên Facebook mà bỏ lỡ những kết nối thiêng liêng với cuộc sống thật.
  • Tôi muốn chết đi khao khát muốn kiểm soát tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình và chấp nhận rằng thế giới bao gồm cả sự hỗn mang của cái đẹp, cái xấu, cái ác và cái tốt.

Danh sách còn dài dài dài.

Sự thật là tôi chưa bao giờ muốn toàn bộ mình chết. Tôi chỉ muốn cái gì đó bên trong mình chết. Tôi chỉ muốn chết đi những cảm giác khiến trái tim mình bị tổn thương để mình có thể vui tươi và tiếp tục khám phá và tận hưởng cuộc sống.

Rồi chúng cũng sẽ chết. Bởi lụi tàn theo thời gian hoặc bởi khuất phục trước nỗ lực của bạn. Con người có thể biến nỗi đau thành sức mạnh. Điều này cần có thời gian. Nhưng cuối cùng khi từng “kẻ thù bên trong” gục xuống, bạn sẽ trở thành bạn nguyên bản, hơi bụi bặm nhưng vẫn bảnh bao.

Học Cách Sống Từ Học Cách Tự Tử

Những đêm muốn tự tử dạy tôi rằng chúng ta có thể học cách sống.

“Cái chết không phải là một kẻ săn không được biết bởi con mồi, kẻ này luôn luôn nhận biết kẻ kia nằm chờ đợi. Dù cuộc sống chỉ là hành trình đến nấm mồ, thì cuộc sống cũng không được trải qua mà không có hy vọng. Chỉ khi đó câu chuyện của kẻ lữ hành mới sống tiếp, được trân quý bởi những người chào tạm biệt anh.”
– Igor, Shin Megami Tensei Persona 3

“Chừng nào bạn còn sống, thì hãy tiếp tục học cách sống.”
– Lucius Annaeus Seneca, triết gia

Ba tôi thường nói: “Mọi việc đều có cách giải quyết chỉ cần mình quyết tâm”. Tôi thường xem nhẹ câu nói đó của ba cho đến khi mình thực sự hồi sinh sau những lần muốn chết. Để hồi sinh, bạn sẽ phải tự chịu trách nhiệm và chấp nhận khả năng còn có thể đau khổ hơn nữa. Đau khổ là một phần cuộc sống. Làm sao có thể hiểu được cuộc sống nếu cứ mon men ở bên ngoài nó.

Cho những người đang sống thực sự hay những người đang sống chả ra sống… Nghe có vẻ như ngốc nghếch, nhưng những đêm muốn tự tử gợi cho tôi ý nghĩ rằng chúng ta có thể học cách sống. Tôi đang học cách sống cũng như học các kỹ thuật như đọc và viết, bởi vì sau đó người ta phải chết và như vậy sẽ quá muộn.

Mặt trời mọc. Một ngày mới. Ánh sáng đến. Buổi sáng mai một ngày trời đẹp. Thế giới bắt đầu cùng với bạn.

Và bạn vẫn còn sống.

Đôi khi khoảng cách giữa muốn tự tử và cái chết thật sự chỉ là một cuộc điện thoại. Nếu bạn có ý định tự gây tổn thương cho bản thân, sao bạn không thử gọi miễn phí đến đường dây nóng Ngày Mai. Thử nói chuyện với ai đó sẵn sàng lắng nghe xem. https://duongdaynongngaymai.vn/

Hotline Ngày Mai: Đôi khi tất cả những gì bạn cần là có người lắng nghe. Hãy liên hệ fanpage để được tư vấn.

56 Comments

  • libralink94 says:

    Mỗi lần mình có ý định tự tử cũng như vậy.
    Mình sợ đau đớn. Rằng não bộ có 3s để cảm nhận được sự đau đớn tột cùng trước khi tắt lịm. Đó có thể là 3s vô tận. Nhưng 3s đó có thể sẽ là quá ngắn ngủi nếu trong phút chốt mình hối tiếc.
    Rồi mình nghĩ về người khác. Liệu còn có ai yêu thương mình? Những người yêu thương mình khi thấy cái xác của mình thì sẽ như thế nào?
    Trên tất cả, sự hiểu biết về thế giới sau khi chết khiến cho mình sợ hãi. Vì mình thực sự biết có kiếp luân hồi và cũng có địa ngục dành cho những kẻ tự diệt. Tự diệt là một trong những tội lớn nhất. Chết đau đớn rồi khi xuống địa ngục vẫn bị trừng phạt thêm thì có khác gì? Chẳng thể thoát khỏi kiếp luân hồi này trừ phi trả nợ tiền kiếp cho hết. Cho nên sống chết đến là ý trời.
    Còn mình nên sống cho trọn vẹn kiếp này để không phải hối hận điều gì.
    Phải sống thật tốt cho đến khi mình được chết.

  • Tôi Sống says:

    Bài viết rất thấm thía, cảm bạn tác giả 🙂

  • Không ngờ được search trên gg “cách tự tử” mà cũng ra hẳn mấy bài chỉ dẫn làm thế nào để chết nhanh :v vler

  • Seomio says:

    Mỗi lần tôi muốn chết đều bị ám ảnh bởi 1 cảm giác sợ hãi trong đoạn này “Cái chết của bạn là một công thức chế tạo Bom Tinh Thần = Nỗi Đau x N, với N là những người yêu thương bạn. Quả bom này có sức hủy diệt tinh thần hàng loạt, từ gia đình (sẽ tự trách móc), bạn bè (sẽ dằn vặt), người thương (sẽ đau khổ) đến cả người dưng (sẽ ám ảnh) khi bắt gặp xác chết của bạn”

  • DANCING DRAGON says:

    tôi không nghĩ là khi tôi chết đi sẽ có ai phiền muộn.
    tôi muốn chết không phải chỉ đơn giản là muốn kết thúc mọi gánh nặng.
    Tôi cũng ko biết gánh nặng lớn nhất mà tôi đang mang trên vai là gì.
    Chỉ là tôi bị kiệt sức vì phải chống chọi với sự cô đơn mà thôi.
    Càng đáng sợ hơn, đó chính là giây phút bạn muốn chết, dùng cái chết như 1 sự trả thù cho những ai làm bạn tổn thương, thì bạn lại nhận ra bạn có chết đi thì cũng chả ảnh hưởng gì đến họ.
    Tôi biết mình mắc chứng trầm cảm. Người ta nói tôi bi quan, nói tôi tự ti. Nhưng mà biết làm gì được.

  • Grace says:

    Vậy cái chết sẽ không đâu nếu N=0 nhỉ 🙂

  • Anonymous says:

    thật ra trong bài này có đoạn muốn phần nào của mình chết đi
    nếu mình muốn chính mình chết đi thì sao? mình muốn chết như muốn biến mất, không còn mình nữa, mình không tồn tại nữa, cả thể xác lẫn linh hồn. mình muốn biến mất hoàn toàn, nên mình chọn chết.

  • Anonymous says:

    Bạn đã cứu tôi đấy tác giả

  • NN says:

    Tôi tìm đến trang web này thông qua Google với topic cách cắt tay tự tử. Tôi, năm nay đã 29 tuổi, vừa trải qua tròn 1 năm thất tình vì mối tình dài đăng đẳng đến 12 năm, vừa đúng dịp tôi mới tốt nghiệp đại học ở Mỹ nhưng lại chẳng thể kiếm nổi một công việc nuôi chính bản thân mình, bố mẹ thì tràn đầy niềm thất vọng vì đã đặt quá nhiều hy vọng vào tôi, người con trai duy nhất của gia đình. Mọi thứ dường như ập đến cùng một lúc khiến tôi không cách nào gượng dậy nổi. Một năm thất tình, thất nghiệp, thất vọng về bản thân,…cứ thế dần dần nhấn chìm tôi. Thật sự không một ai được sinh ra mà lại muốn tìm đến cái chết cả, nhưng hiện tại tôi lại chẳng biết lối thoát nào cho bản thân mình.

    • buithuhong says:

      thật ra con số 12 năm k phai là tất cả .tôi cx như bạn vậy t còn bi tham hơn bạn đó là t vs ny bị ngăn cấm dù t đã cắt tay tự tử nhưng kết quả vẫn k thay dổi đc, và chúng t vẫn chia tay , t cx nhấn chìm minh trong sự tuyệt vọng , cảm giác tận cùng của nỗi đau mà t k lm sao dc , và t cx vừa mới tốt nghiệp đại học , t đã tìm đến cái chết và khi t đọc đc bai viết này t biết đc ” tôi phai tự giết chết 1 phần nào đó của minh để n phần khác đc sống ” cx giống như bạn , hãy lm điều bạn muốn đừng quá lo lắng , vì bó mẹ bạn đã có thể tự sống tốt kể cả khi b k có gì

  • UYÊN says:

    Trong lúc tìm đường chết thì tôi lại vập vào bài viết này. Và tôi cứ đọc đi đọc lại. Và tự dưng lại không muốn nữa.

  • Thần chết says:

    Mình thật sự rất muốn tự tử
    Đã nhiều lần mình đã cố siết cổ vì cuộc sống ko như mình mong muốn (trong gia đình lẫn xã hội) họ có quan tâm mình nhưng lại ko hiểu mình. Đêm nào mình cũng khóc hết. Và khi mình đọc cái này, mình bắt đầu có suy nghĩ lại nhưng ham muốn tự tử bên trong vẫn ko dập tắt đc, mình bt là mình đang cố hành hạ bản thân như biết làm sao đc

    • Anonymous says:

      nhiều lúc bế tắc chỉ muốn tự tử, những điều mình nói ra mng có nghe nhưng chẳng 1 ai hiểu mình. biết vậy nên giờ chẳng thèm nói nữa. ai cũng ích kỉ ̉̉̃̃̃̃̃́́́̀̀& mình cảm thấy thế giới này k dành cho mình vậy. ức chỉ muốn chết nhưng chưa đủ can đảm:((((

  • Anonymous says:

    Khi tôi học cấp 2 tôi cứ nghĩ nếu chuyển cấp không được thì tôi sẽ nhảy sông, khi tôi học cấp 3 tôi vẫn nghĩ nếu không đỗ đại học tôi sẽ nhảy lầu, khi tôi leo lên được đại học tôi lại nghĩ đến việc uống thuốc diệt cỏ, từ năm 15t đến nay tôi đã 20t suy nghĩ tự tìm chết chưa bao giờ ngừng lại nhưng sự thật là tôi không dám chết, muốn chết đấy nhưng lại không dám, tôi tự ti, tôi khinh thường bản thân, tôi cảm thấy mình vô dụng, tôi chán ghét chính mình vì tôi xấu, lại không thông minh. Đối với tôi tuổi thơ chính là thứ tôi hận nhất, thứ tôi muốn xóa đi nhất, mọi thứ đều tại nó mà tôi phải trưởng thành sớm, tôi rất chán ghét nó. Vì sợ chết nên tôi rất thích sự xuất hiện của zombie hay sự diệt vong như lời tiên đoán, tôi không thể phủ định sự tồn tại của bản mặc dù tôi không yêu thương gì mấy về cuộc sống này.

  • Han Vo says:

    tôi áp lực với gia đình, xã hội và ba mẹ và người yêu không giờ hiểu tôi cả. Tôi cố gắng làm mọi thứ để rồi người yêu thì cắm cho tôi 2 cái sừng, gđ thì bắt học cao thật cao đại loại là bác sĩ (tôi biết bản thân mình khả năng tới đâu), nhung tôi đã cố gắng trụ cho đến bây giờ và đang rất là mệt mõi muốn được ngủ một giấc dài, không còn ai nhớ tới.

    • Anonymous says:

      Bây giờ bạn cảm thấy như thế nào?đã tốt hơn chưa?ngày hôm nay mình đã lên 1 kế hoạch tự tử đc hoạch định rõ ràng trong đầu

  • semeo says:

    tôi không muốn chết vì tôi còn muốn gặp cô ấy nhưng áp lực mỗi ngày như thế này tôi không chịu được

    • Ashley Tân says:

      Đừng buồn anh ơi, nếu không gặp được thì là duyên thôi. Có lẽ thời gian trôi qua, tốt hay xấu chúng ta đều có ký ức và bài học cho bản thân,

  • Ashley Tân says:

    Gửi những người tôi thương yêu,
    Gia đình vốn dĩ nên là một nơi để trở về, nhưng càng lớn lên tôi càng thấy gđ mình có nhiều mặt xấu hơn mặt tốt, mọi điều xấu ấy bắt nguồn từ mẹ tôi. Tôi biết bà rất muốn tốt cho tôi, nhưng càng ngày tôi không hiểu được bà bởi bà muốn tôi sống như một người khác. Thi HK vừa rồi điểm tôi không cao như mong đợi, nên tôi rất buồn. Nhưng thay vì động viên, bà lại lấy cái chết ra để dọa dẫm. Tôi đã search rất nhiều cách: thắt cổ, uống thuốc, cắt tay,… Tôi đã trang bị đầy đủ dụng cụ và chờ quyết định cuối cùng. Bà đã luyện cho tôi sự cô lập, ngăn cách tôi với bạn bè và nhà trường, ba và chị tôi thì không có tiếng nói. Tôi không biết mình có nên sống tiếp ?

    • buithuhong says:

      cố gắng lên , vì t cx có 1 ng mẹ nv , bà chia cắt t vs ng tôi yêu kể cả vc t đã cắt tay tự tử cx k lm bà thay đổi đc , r ép t đến vs 1 ng bà xem là môn đăng hộ đối , vs bạn , bạn hiện giờ chỉ cần học hành thật tốt , tự chủ về kinh tế thì lúc đó bạn sẽ biết , minh có quyền lựa chọn r đấy. mẹ bạn có quát mắng dọa chết cx vì tiền , mẹ t ngăn cấm cx vì tiền , v nên bạn còn trẻ vẫn còn thay đổi đc

    • Anonymous says:

      Tôi cũng có một người mẹ giống vậy. Bà ta còn thách thức tôi đi chết đi.

  • Anonymous says:

    Cảm giác mình vô dụng là gánh nặng cho vợ và con. Là tiếng xấu cho người thân, vì lí do bản chấn tôi no thế ad ạ. Họ đã giúp tôi 1 lần nhưng bây giờ thì sao, tôi bất lực thật rồi, nếu còn sống tôi sẽ lại làm khổ họ những con người mà tôi yêu thương

    • Anonymous says:

      Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ quay lại. Nếu còn cơ hội, bạn hãy quay lại bù đắp cho vợ con bạn. Họ vẫn đang chờ đợi và mong ngóng bạn đấy. Không gì là không thể, thay đổi bản thân là nằm trong khả năng của bạn. Tôi tin bản chất của bạn chưa chắc là những gì bạn đang khẳng định đâu

  • 1stAlone says:

    Đừng nghĩ đến tự tử, hãy sống một cách tự nhiên đi. Cuộc sống này các bạn chỉ sống được một lần chỉ vì những áp lực mà các bạn muốn chết đi sao ? Chắc gì kiếp sau các bạn đã là người, hãy bỏ những suy nghĩ đó đi ! Sống cho ra dáng con người khi chết không hối tiếc

  • Rùa Con says:

    Thật sự mình đã muốn tự tử rất nhiều lần?
    Các bạn thắc mắc, mình cũng tự hỏi bản thân. Mình có gia đình yêu thương mình, họ sẽ ra sao nếu thấy mình khi như vậy? . Họ nói 1 trái táo bị hư 1 phần ,bạn sẽ cắt bỏ phần đó hay vứt cả quả táo? Mình là 1 đứa bị ám ảnh bệnh tật, bệnh của mình chữa không bao giờ hết, chính bác sĩ chuyên khoa cũng nói thế? Cứ lập đi lập lại việc mình đến bệnh viện, tim sơ, mổ hoặc bắn laser… Chẳng bao giờ hết được cả? Thử hỏi mình có cắt được 1 phần đó ra không? Mình đã phải gắn bó với nó từ năm lớp 1 do tai nạn ngoài ý muốn đến giờ mình cũng lớp 10 rồi , cũng 10 năm rồi. Khoảng thời gian đối với mình dài đằng đẵng, cứ muốn mau thoát khỏi bộ dạng 1 cô bé không được có 1 khuôn mặt như người bình thường… Ba mẹ mình còn kì vọng mình học thật giỏi để sau này thi vào đại học y làm bác sĩ nữa? Thật buồn cười nhỉ? 1 đứa bệnh tật khác người mà đòi chữa bệnh cho người khác. Mình cũng khóc rất nhiều đêm từ lúc bé tới giờ, hỏi rằng tại sao mình k được như người bình thường? Nhiều lúc mình cũng muốn đối diện cái chết, xem thử nó có đau đớn như 10 năm đợi chờ không có kết quả của mình không? Mình thấy thương mỗi ba mẹ mình? Nuôi ong tay áo, kì vọng rất nhiều nhưng giờ mình chỉ biết xin lỗi ba mẹ thôi! Mình không làm được bất cứ việc gì báo hiếu cho ba mẹ, mình mình nghĩ đó là thật sự mình tự thấy mình yếu đuối, nhu nhược, sống đối diện với cả cái Xã Hội này chính là nỗi đau ám ảnh nhất đối với cuộc đời mình… Cảm ơn chủ tus này đã cho mình biết nhiều ý nghĩ như vậy.

    • Anonymous says:

      Câu chuyện của em thật đau lòng. Nhưng nghị lực của em rất đáng được trân trọng, em có nguyện ý vứt bỏ 10 năm cố gắng để đổi lấy một cái gọi là “sự giải thoát” cho bản thân mình không? Cái giải thoát ấy tuy có thể cho em tự do nhưng lại trói buộc những người thương yêu em vào một cái lồng sắt và dày vò tâm can họ tới cuối đời. Mà chưa chắc thứ em coi là “giải thoát” ấy đã thật sự cho em tự do. Đọc comment của em, tôi có động lực hơn rất nhiều, hãy sống tiếp nhé em. Em không tồi tệ như em nghĩ vậy đâu, mỗi người đều có một vai trò riêng trong cuộc sống mà.

  • nhien. says:

    Nhiều lúc mình thực sự rất mệt mỏi, mệt mỏi với cuộc sống này. Mình biết ngoài kia còn nhiều người có tâm trạng tệ hơn mình nữa. Mình muốn chết, nhưng lại sợ chết. Rồi có lúc cái ý tưởng đó mãnh liệt quá, mình luôn tự dọa bản thân. Rằng chắc chắn vẫn còn người cần đến sự tồn tại của mình, họ chắc sẽ đau lòng lắm. Nhưng bản thân mình cũng thực sự biết là chẳng ai cần mình cả.
    Trước đây có nhiều chuyện xảy ra với mình, còn lại đều do mình tự tìm nó. Biết quá nhiều chuyện từ khi còn quá bé, mình vẫn nuôi cái ảo mộng rằng lớn nhanh để giúp ba mẹ tích cóp được một số tiền thật lớn. Sau đó chết đi cũng được. Rồi càng ngày mình càng biết được nhiều sự thật hơn. Những lần nặng lời dành cho mình mặc dù mình không làm việc đó. Đành lặng im, mình quá nhu nhược. Mình khóc, khóc thường xuyên, khóc rất nhiều. Bất giác ngồi một lúc cũng tự chảy nước mắt. Một tiếng nấc mình cũng chả kêu lên, không ai biết mình khóc.
    Cuộc sống còn nhiều cái thử thách mình hơn mà mình lại muốn bỏ cuộc rồi sao ? Đúng là khi thấy mình gục ngã, đau thương thì cuộc sống sẽ càng đày đọa mình thêm, cho đến khi mình thực sự chết mới thôi. Mình mong rằng những lần trở ngại sau, sẽ nghĩ đến người viết ra post này. Nó thực sự giúp mình rất nhiều. Cảm ơn.

  • Nhi says:

    Mình muốn tự tử, khi mà mình cứ đi từ sai lần này sang sai lầm , nỗi sợ hãi luôn bên mình ,mình ko biết phải chia sẻ như thế nào ( ngay cả người mà mình thương yêu nhất mình cũng thể nói). Mình biết tự tử ko phải chưa bao giờ là một cách giải quyết, nó chỉ là sự trốn tránh nỗi sợ hãi của mình, và kết quả có thể sẽ làm tổn thương người thân của mình. Nhưng mình ko làm sao dừng nỗi sợ, dừng suy nghĩ” mình là kẻ vô dụng, mọi thứ sẽ tốt hơn nếu mình ko tồn tại, ko ai phải khổ sở, buồn bã thất vọng về mình nữa “.

  • Nhi says:

    Ngay khi có ý định tự tử mình cảm thấy đó là một suy nghĩ tội lỗi. Do sự ích kỷ mình trốn chạy trách nhiệm, mình gây đau khổ cho người.yêu thương mình. Và tự tủ đối với mình chưa bao giò là giải thoát, nó chỉ là sự tuyệt vọng của mình mà thôi.

  • cuong says:

    Đúng là nó chỉ là sự tuyệt vọng cuả bản thân. Nhưng khi mọi chuyện, mọi vấn để bạn cần giải quyết mà bạn đều bất lực thì bạn chọn cách nào

  • Khanh Vo says:

    Mình rất muốn tự tử nhưng bản thân không đủ can đảm.Mình luôn thấy bạn thân thật vô dụng.Mình nghĩ nếu một ngày,không còn có mình trên đời này nữa,liệu mọi người có thấy vui hơn không?Đã rất nhiều lần ba mẹ tổn thương mình và la mắng mình rất thậm tệ.Mình tổn thương rất nhiều và mình nghĩ họ sẽ không quan tâm đến cái chết của mình vì mình chỉ là kẻ dư thừa trong gia đình thôi.Em mình mới thật sự là người được quan tâm nhất.Mình luôn tự hỏi bố mẹ đã bao giờ tin tưởng mình chưa hay chỉ có sự nghi ngờ thôi?Mình chỉ ước có thể mất trí nhớ,toàn bộ kí ức đau khổ đó nhưng thật sự không thể quên nên mình nghĩ có lẽ tự tử là giải thoát tốt nhất rồi.Nhưng dường như mình sợ bản thân đau nên không dám.Mình đã cố gắng giải thích những hiểu lầm giữa mình và ba mẹ nhưng……mình nhận lại những đau thương cho trái tim.Mình đã khóc rất nhiều.

    • Anonymous says:

      câu chuyện của bạn cũng giống mình,đôi khi bất lực k làm đc gì cả chỉ mong 1 ngày nào đó có thể thoát khỏi sự đau khổ dằn vặt này

  • Ca says:

    Sống hay chết có gì khác biệt nữa đâu thì tâm hồn đã chết

  • ẩn danh says:

    cảm ơn tác giả…

  • nhien. says:

    không được bao lâu thì lại quay về post này, bây giờ mình lại cảm thấy tệ lắm :((

  • Trâm says:

    làm sao để tìm ra tác giả bài viết này ạ

  • Anon says:

    Tôi năm nay 19 tuổi, và đến bây giờ tôi vẫn còn ăn bám bố mẹ. Bạn nghĩ tôi là 1 kẻ vô dụng chỉ thích ăn bám bố mẹ ? Không. Tôi không hề muốn thế, tôi muốn thực hiện ước mơ của mình, 1 ước mơ không phải là quá xa vời, một ước mơ nếu tôi quyết tâm thì tôi chắc chắn sẽ thực hiện được, nhưng mẹ tôi thay vì ủng hộ ước mơ của tôi thì bắt tôi phải làm theo những gì mẹ tôi định hướng sẵn, không phải là tôi không muốn thực hiện ước mơ của mình, tôi không thể, cuộc sống gò bó, gia đình họ hàng kì vọng quá nhiều vào tôi, đã 2 năm rồi nhưng tôi không thể tiếp tục những gì mẹ tôi định sẵn được, tôi quá mệt mỏi, nhiều đêm tôi thức, xem phim, chơi game, làm việc gì đó để vơi đi những ý nghĩ buồn rầu đó, nhưng giờ tôi thực sự không thể tiếp tục được, nhiều lúc nghĩ lại 2 năm qua mình đã làm được cái gì ? Không một cái gì cả, tôi phí 2 năm trời chỉ để phục vụ cho những ước mơ ích kỉ của mẹ tôi, những kì vọng quái gở mà mẹ tôi áp đặt, đè nặng lên tôi, nhiều lúc mẹ tôi nặng lời với tôi: “Nếu mày thích đi đâu thì đi đi. “, “Nếu không có mày thì bây giờ tao đã xây được mấy cái nhà.” Tôi đã từng nghĩ mẹ chỉ nói thế thôi chứ không có ý gì đâu, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tôi nghĩ có khi mẹ tôi muốn tôi biến mất thật. Tôi muốn nếu tôi có thực sự muốn biến mất khỏi thế giới này thì một khi tôi biến mất đi sẽ không một ai biết, không một ai quan tâm kể cả mẹ tôi, không một ai nhận ra rằng tôi đã từng tồn tại vậy, tôi chỉ muốn biến mất 1 cách thầm lăng, tôi không cần sự thương hại, không cần ai phải quan tâm đến sự tồn tại của tôi, thời gian cứ trôi và trái đát cứ quay, tôi không thể nữa…

  • none says:

    Đôi lúc tôi tự hỏi mình tồn tại để làm gì?
    Mọi thứ lúc nào cũng đè lên người tôi. Cả tuổi thơ của tôi chỉ muốn gạch đi và làm lại. Thay vì được sống trong lời răn của ba mẹ, tôi lúc nào cũng phải nhận những câu chửi, những trận đòn vì những việc nhỏ.Họ lúc nào cũng kì vọng vào tôi mà không biết rằng kì vọng chỉ tổ khiến tôi thêm áp lực.Tôi tưởng rằng bạn bè sẽ giúp được tôi nhưng không, tôi giúp họ và những gì tôi nhận lại chỉ là sự khinh miệt, phản bội. Họ lúc nào cũng gọi tôi bằng những cái tên như “Vô dụng”, “Rác rưởi”, “Thằng thất bại”. Tôi lúc nào cũng cười nhưng không phải vì tôi là người lạc quan mà là tôi cười để che đi sự đau khổ của mình. Dẫu tôi ghét họ, nhưng tôi vẫn không muốn họ lo cho tôi. Lí do duy nhất để tôi vẫn chưa lao ra đường để một chiếc xe nào đó kết liễu cuộc sống đau khổ này là nhờ nụ cười của cô gái tôi đang yêu. Cô chính là lí do để tôi sống và tồn tại. Lắm lúc, tôi chỉ muốn nhờ ai đó chăm sóc cho cô ấy giúp tôi để tôi có thể nhắm mắt, nở nụ cười cuối cùng và ra đi. Càng sống, tôi chỉ thấy mình càng trở thành gánh nặng cho mọi người…

  • Anonymous says:

    em là học sinh lớp 9.. em mệt mỏi chuyện gia đình, chuyện bạn bè xã hội học hành.. em đọc bài này thì nửa muốn đi nửa muốn không đi.. thật sự là.. em không biết em nên như nào…

  • Kim Ngân says:

    Việc gì phải tự tử nhỉ ? Đối với mình , khi thất bại , sao không đứng dậy mà làm lại , mà tiếp tục cố gắng , sao phải đi tìm cái chết mà hại bản thân , gia đình , người thân đau khổ ? Đằng nào sống đến cuối đời rồi ai cũng chết , vậy sao không chết một cách tử tế , ghi lại dấu ấn cho mọi người , sao phải tự tử để rồi sau khi chết , gia đình đau khổ , người khác biết mình tự tử cũng sẽ nói bằng đủ thứ giọng như phê phán (“sao nó dại dột thế nhỉ ?”…) , thương hại , hay họ sẽ chê cười cái chết của mình ?

  • Anonymous says:

    Đã là một người vô dụng không lé đến khi chết còn để bị người khác cười chê hay sao nhưng mình không biết làm sao cả, mình thật sự rối lắm. mình không muốn làm người khác đau khổ nhưng mình càng không muốn bản thân đau

  • Anonymous says:

    Tôi cũng giỐng bạn nhưng tôi sẽ chọn cái chết thay vì sống 😔

  • Tôi cũng giống bạn nhưng tôi chọn cái chết 🙁

  • Anonymous says:

    tôi đã hại 1 ng bạn tôi thấy mình là 1 đứa sao chổi k có cách gì bù đắp . Tôi xấu mọi mặt k thay đổi được hầu như ai cũng ghét tôi cả . Thật sự k muốn sống nữa tôi đã gây ra 1 sai lầm cực kỳ lớn ảnh hưởng đến bạn tôi và cả gia đình . Tôi chết đi dù k thay đổi j khiến họ đau lòng hơn nhưng sẽ chút 1 phần gánh nặng, k cần bận tâm đến ai nữa .!

  • Anonymous says:

    Thấy hoang mang. Không lối thoát. Không định nghĩa được mọi thứ. Muốn chết mà lại lo nghĩ cho người thân… thật bbuồn khi người kề mình luôn nghĩ cô ấy sẽ thắng tôi… trả thù…

  • Anonymous says:

    Làm sao khi mà sai lầm cứ nối tiếp sai lầm mọi lỗi lầm đều đc đổ lên người em em thấy bất lực lắm

  • Anonymous says:

    Để mà nói về bài viết, thì mình thích lối viết của tác giả. Cách dùng từ và câu đều rất mượt mà có phần dí dỏm.

    Còn để nói về bản thân. Thì mình thực sự không muốn tồn tại. Dùng từ “tồn tại” chứ không phải từ “sống”. Bởi vì cái việc hít thở cho qua ngày, mà mình đang làm đây, chỉ là tồn tại thôi. Là bản năng và cấu tạo của cơ thể con người. Mình muốn chết, và mình đã định ra một ngày nhất định rồi. Một mốc thời gian, như kiểu bị ung thư ấy. Trước khi dừng chân ở bài viết này thì mình đã tìm cách làm thế nào để bị ung thư. Suy cho cùng ung thư cũng là cách chết lý tưởng nhất với bản thân mình. Có thời gian để sắp xếp, có thời gian để gặp những người cần gặp, nói những chuyện cần nói. Và khi đến “deadline” thì sẽ chẳng ai có thể ngăn được, rồi cứ thế là mình chết đi thôi. Ước vậy đó, nhưng nếu điều ước mà thành sự thật thì mình đã không ở đây.

    Mình có khả năng làm được những việc mình muốn, nhưng mình không tìm được động lực nào cho việc cố gắng cả. Mình chỉ đơn thuần là không muốn tiếp tục hít thở nữa thôi. Bên trong mình trống rỗng, mình vô tâm với bản thân và vô tâm với người khác. Tỏ ra tử tế, nhưng mình đâu thực sự quan tâm họ sẽ như thế nào. Mình có một mục đích. Rất rõ ràng là đằng khác. Mình muốn thực hiện nó. Nhưng chỉ đơn giản là không thể được vì nhiều lý do. Mình chối bỏ sự tồn tại của mình ở thế giới này, và chối bỏ sự tồn tại của thế giới này trong mình. Sẽ sớm thôi, mình sẽ được giải thoát khỏi tất cả những gì đang xảy ra.

  • hận says:

    tôi hận bản thân và dằn vặt bởi những sự lựa chọn sai lầm và sự nhu nhược trong quá khứ,làm tôi để lỡ mất người tôi yêu nhất từ 17 năm về trc,tôi chọn cách ra đi,nhanh thôi,khi đã đủ đồ cho cuộc hành trình,chỉ là quyết tâm đam mình 1 dao và rạch 1 cái thôi mà,tôi sẽ làm đc.

  • Quang says:

    Chúng ta không ai muốn tự tử, cái chúng ta muốn là chấm dứt sự đau khổ, bế tắc, tuyệt vọng, bi quan.

    Cảm ơn anh Nhật về bài viết này. Nó như là muồn nguồn thông tin hữu ích để em có thể viết 1 bài về chủ đề tự tử cho những bạn nào đang gặp rối loạn tâm thần như trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn lưỡng cực.

    Đối mặt với cái chết chính là cách nhìn lại xem mình nên sống thế nào.

    Trân trọng,

  • Summer says:

    Mình đọc bài viết này lần đầu vào năm 2018, năm 2018 có thể nói là một năm tăm tối, cuộc sống đau khổ như ở trong địa ngục khi mẹ mình đột ngột qua đời. Mình đã search google với từ khóa những cách để tự tử rồi thấy bài viết này với tựa đề hướng dẫn tự tử nhưng mà đọc rồi mới nhận ra là không phải hướng dẫn các cách tự sát. Nhưng mà nhờ bài viết này mà mình vẫn còn sống đến hôm nay. Tuy nhiên mình vẫn giữ ý định sẵn sàng chết đi, thậm chí là hy vọng mình chết càng sớm càng tốt nhưng không phải bằng cách tự tử. Bây giờ mình 25 tuổi là còn trẻ lắm đúng không nhưng mà mình nghĩ là tốt nhất thì đến 30 tuổi là mình chết được rồi. Mình cũng không muốn sống lâu làm gì, lúc nào mình cũng có suy nghĩ là mau chết sớm đi.

Hỏi đáp, bình luận hoặc thắc mắc ở đây...